Là người bị đồng bọn tiễn lên "chầu trời", Lãnh Táp phát hiện ra cuộc đời của cô vẫn tràn đầy xui xẻo như trước. Cô đính hôn! Rồi bị từ hôn! Cô lại đính hôn! Thì người phải lấy lại là một tên biến thái! Lãnh gia bày tỏ, biện pháp duy nhất để đối phó với biến thái chính là đánh! Không có chuyện gì mà nắm đấm không giải quyết được, nếu có, vậy thì hai đấm! Là một người gặp chuyện xui xẻo, còn bị em trai ruột cướp mất vợ chưa cưới, Phó Phượng Thành cảm thấy không còn ai thê thảm hơn anh nữa. Cho đến khi, anh cưới một cô gái tên là Lãnh Táp. Cô gái ấy có thể đánh em chồng, cãi mẹ chồng, lại có thể giúp chồng luyện binh, thay chồng đánh trận. Phó thiếu soái tỏ vẻ: Có vợ như này, bị thương cũng đáng!
Chương 1: Bị cắm sừng rồi sao
"Lãnh Táp! Táp Táp! Lãnh Minh Nguyệt!”
Trong khuôn viên xinh đẹp của Đại học An Lan, thành Ung, có một cô gái mặc đồng phục xanh đen đang ôm mấy quyển sách bước đi. Nghe thấy sau lưng có tiếng gọi dồn dập truyền tới, cô gái ngoái đầu nhìn thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp, vóc người hơi đậm vội vã chạy theo mình, sau lưng còn một cô bé mặc quần áo màu xanh lá, thắt bím tóc hai bên đang cố bám theo.
“Táp... Phù phù… Sao cậu đi nhanh thế hả?” Cuối cùng, thiếu nữ kia cũng đuổi kịp, dựa vào bờ vai cô gái thở hồng hộc.
Cô gái bất đắc dĩ đưa tay ra đỡ cô ấy: “Làm gì mà vội vàng thế? Kim Lan, sao em lại tới đây?”
“Cô chủ!” Cô bé mặc quần áo xanh càng sốt ruột hơn, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc tới nơi: “Cô chủ ơi, không hay rồi! Cụ chủ nhắn bảo cô mau về nhà đi!”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lãnh Táp nhíu mày hỏi.
Nữ sinh kia kéo Lãnh Táp lại, nói: “Phó Ngọc Thành... Phó Ngọc Thành sắp kết hôn với Trịnh Anh đấy!”
Lãnh Táp ngẩn người, dường như nghe được chuyện gì hài hước lắm, cô lắc đầu: “Sao có thể chứ?”
Vành mắt Kim Lan đỏ hoe: “Là thật đấy cô ơi! Cụ bảo cô mau về nhà đi, người của nhà họ Phó, Đốc quân Phó và phu nhân của ông ấy đều tới nhà ta rồi.”
Lãnh Táp nhíu mày: “Chẳng phải Trịnh Anh là vị hôn thê của cậu cả Phó ư? Cho dù Phó Ngọc Thành không hài lòng về nhà họ Lãnh tới đâu thì sao lại có thể đi cưới chị dâu tương lai của mình được?”
“Chẳng lẽ cậu quên là nửa năm trước, cậu Cả của nhà họ Phó đã...” Nữ sinh có vóc người hơi đậm nhìn xung quanh một chút, dù không có người nhưng vẫn hạ thấp giọng, nói tiếp: “Cậu cả Phó đã thành người tàn tật, sao nhà họ Trịnh có thể gả cô Cả nhà mình cho một người què được chứ?”
“Vậy thì cũng...”
Kim Lan tiến đến bên cạnh Lãnh Táp, hạ giọng nói: “Cô chủ, cô Trịnh... cô Trịnh có thai rồi.”
Lãnh Táp im lặng mất một lúc lâu rồi mới thở dài: “Chiêu rút củi dưới nồi này không tệ đâu.”
Nữ sinh hơi đậm người tức tối đến mức giậm chân bình bịch: “Cậu còn có tâm tư nghĩ mấy cái đó nữa à? Mau đi về đi! Nếu thật sự bị cậu tư Phó từ hôn thì có khi cậu sẽ bị chết đuối trong bãi nước bọt của thiên hạ mất!”
“Vậy cậu bảo tớ phải làm thế nào?” Lãnh Táp bất đắc dĩ hỏi.
“Đương nhiên là cướp cậu tư Phó về rồi! Giờ ở thành Ung này, còn được mấy người như cậu tư Phó đâu chứ.”
Lãnh Táp yên lặng nhìn trời, lẩm bẩm: “Cảm ơn, tớ không có thói quen ăn bẩn.”
“Cậu nói gì thế?” Nữ sinh nghi hoặc nhìn Lãnh Táp, cô nói quá nhỏ nên cô ấy không nghe rõ.
Lãnh Táp lắc đầu: “Không có gì, tớ về nhà một chuyến xem sao đã.”
Nữ sinh hơi đậm người xua tay: “Đi đi!”
Đúng lúc ấy, tiếng chuông vào học vang lên, nữ sinh xoay người chạy về khu giảng đường, vừa chạy còn không quên ngoái đầu lại: “Lãnh Minh Nguyệt, hãy cố lên!”
Lãnh Táp nhìn theo bóng dáng nữ sinh đó rời đi, không khỏi khẽ cười.
“Cô chủ, chúng ta mau trở về thôi.”
Lãnh Táp gật đầu, hơi híp mắt, thấp giọng nói gì đó.
Tâm tình Kim Lan đang hoảng hốt nên không nghe thấy lời của cô chủ nhà mình vừa nói chính là:
“Thằng ngốc kia to gan thật, lại dám cắm sừng bà đây!”
Nhà họ Lãnh là gia đình dòng dõi thư hương hiển hách ở nước An Hạ, ông cụ Lãnh còn từng là thầy dạy của Tiên hoàng. Tuy Tiên hoàng đã thoái vị, nhường ngôi cho em trai được hai mươi năm nhưng Đế sư vẫn cứ là Đế sư. Dù mấy năm nay nhà họ Lãnh đã lụn bại nhưng thanh danh vẫn còn đó, thế nên cách đây ba năm, cô ba nhà họ Lãnh mới có thể đính hôn cùng cậu Tư nhà họ Phó nắm trong tay quyền kiểm soát sáu tỉnh phía Nam.
Vốn hai bên chỉ chờ đến khi Lãnh Táp đủ mười tám tuổi sẽ tổ chức thành hôn, không ngờ chỉ còn nửa năm nữa là đến thời hạn thì cậu tư Phó lại “ăn cơm trước kẻng”, mà đối tượng của anh ta còn là chị dâu Cả tương lai của mình.
…
Phòng tiếp khách chính của nhà họ Lãnh.
“Cụ Lãnh à, việc này là do thằng Tư không ra gì nhà tôi hồ đồ, cụ muốn trách phạt nó như thế nào, tôi chắc chắn không nói hai lời!” Đốc quân Phó đã chuyển sang giai đoạn phát tướng nhưng vẫn có thể mạnh mẽ đẩy con trai ra giữa nhà bằng một tay, sau đó cười xấu hổ. Trong chuyện này, dù nói thế nào cũng là nhà họ Phó sai trước, ông ấy đâu có mặt mũi lấy quyền thế ra để chèn ép nhà họ Lãnh. Nếu không, lần tới đến Kinh thành thể nào cũng bị người ta giẫm cho chết tươi.
Cậu tư Phó đứng ở giữa nhà, năm nay mới hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú, có nét giống bà Phó, đôi mắt đào hoa đa tình, vì còn trẻ nên dáng vẻ có vài phần ngông cuồng và phách lối.
Ông cụ Lãnh gõ quải trượng xuống đất bình bịch, nói: “Cậu Tư làm ra chuyện này là vì có gì không hài lòng về nhà họ Lãnh chúng tôi ư?”
Khóe miệng cậu tư Phó mấp máy nhưng không nói gì.
Ông cụ Lãnh lại làm như không nhìn thấy: “Mà cho dù cậu Tư chê bai nhà họ Lãnh chúng tôi, chê con bé Ba nhà chúng tôi đi chăng nữa thì cứ nói một câu là xong. Giờ chuyện ra thế này... Thanh danh con bé Ba nhà chúng tôi biết đặt ở đâu? Thanh danh của cậu Tư và cậu Cả đặt ở chỗ nào?”
Sắc mặt Đốc quân Phó và bà Phó đều thay đổi sắc mặt nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Cậu tư Phó lại cảm thấy ông cụ Lãnh không có tư cách để chất vấn mình, bèn khoanh tay lại: “Đây là chuyện của nhà họ Phó chúng tôi, cụ Lãnh không cảm thấy mình quản hơi rộng rồi sao? Còn về Lãnh Minh Nguyệt, trước nay tôi chưa từng nói muốn cưới cô ta.”
Ông cụ Lãnh nghẹn họng, ngừng một chút mới bật cười thành tiếng: “Thật là giỏi, hóa ra lão già đây lại lắm chuyện. Cậu Tư không ưng con bé Ba thì cứ nói từ sớm là được rồi. Giờ xảy ra chuyện mới tới sinh sự... Thế con bé Ba phải làm sao đây?”
Bà Phó ngồi bên kia khẽ ho một tiếng, nói: “Cụ Lãnh à, chuyện này... Có cần phải mời vợ chồng anh chị Hai và Minh Nguyệt tới cùng bàn bạc không?”
“Ông nội ơi, cháu đến rồi đây.” Bà Phó vừa nói xong, một giọng nói nhẹ nhàng đã vang lên từ bên ngoài: “Cậu Tư muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Mọi người quay lại nhìn thì thấy ông bà Hai của nhà họ Lãnh đi vào cùng một thiếu nữ mặc đồng phục.
Chương 2: Từ hôn
"Nguyệt Nhi, tới đây!” Ông cụ Lãnh híp đôi mắt hơi vẩn đục, vẫy tay gọi Lãnh Táp.
Lãnh Táp đi tới: “Cháu chào ông nội.”
Ông cụ cẩn thận quan sát một chút, thấy vẻ mặt cháu gái bình tĩnh, dáng vẻ thong dong thì hơi gật đầu. Thế nhưng vợ chồng ông bà Hai ở bên cạnh, một người đang tức tối nhìn cậu tư Phó, người còn lại đỏ mắt, lo lắng nhìn con gái.
“Các con cũng ngồi xuống nói chuyện đi.” Ông cụ Lãnh nói với vợ chồng con trai thứ: “Nguyệt Nhi, chắc cháu cũng nghe chuyện rồi chứ?”
Lãnh Táp im lặng gật đầu.
Ông cụ Lãnh lại nói: “Cháu đừng sợ, ông sẽ đứng về phía cháu. Cho dù phải mất cái mạng già này, ông cũng không để người ta chà đạp lên con gái của nhà họ Lãnh ta đâu!”
Đốc quân Phó và bà Phó nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, sâu trong đáy mắt càng thêm phần sầu lo. Ép chết thầy của Tiên đế, nếu thế... sau này nhà họ Phó đừng hòng có thể tìm người học văn về làm việc cho mình.
Đốc quân Phó ho khẽ, lên tiếng: “Đúng là chúng tôi có lỗi với Minh Nguyệt, chuyện này nên làm thế nào, xin cụ Lãnh cứ nói đi ạ!”
Sắc mặt ông cụ Lãnh hơi dịu xuống: “Ông già này cũng không phải người không chịu nói lí lẽ, tôi không quan tâm cậu tư Phó không thích con bé Ba nhà tôi hay thích con gái nhà nào...”
“Cụ Lãnh nói đùa rồi.” Bà Phó hơi xấu hổ: “Đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn chứ nào phải thích thú gì cho cam.”
Ông cụ Lãnh cười nhẹ, tiếp tục nói: “Nhà họ Lãnh không có con gái bị từ hôn. Cái khác không nói... Cho dù ông già này có bỏ con bé Ba đi chăng nữa thì nhà tôi vẫn còn bốn đứa cháu gái chưa lấy chồng đấy.”
Thấy bà Phó muốn nói gì đó, ông cụ Lãnh xua tay, tiếp tục: “Phu nhân đừng nói với tôi cái gì mà thời đại mới, dù là thời đại nào thì cũng chẳng có gia đình nào chấp nhận cưới một cô gái bị từ hôn về đâu. Đừng nói bên ngoài, mà chính hai vị ấy, hai người thử đặt tay lên ngực tự hỏi đi, các vị có đồng ý để con trai mình cưới một cô gái bị từ hôn không?”
Đốc quân Phó thở dài: “Vậy ý của cụ Lãnh là gì ạ?”
Ông cụ Lãnh nói: “Nếu cậu Tư thật sự không nỡ bỏ đứa bé kia, vậy thì cứ dựa theo quy củ, cưới cô gái kia làm vợ bé thôi.”
“Không được!” Cậu tư Phó đứng ở giữa nhà quả quyết từ chối.
Ông cụ Lãnh nhìn anh ta như thể đang nhìn một đứa trẻ không biết điều: “Không được ư? Thế ý của cậu Tư là...”
Cậu tư Phó nghiến răng nói: “Giờ là thời nào rồi mà còn vợ lớn vợ bé hả? Đó là hủ tục của ngày xưa thôi! Tôi không thể để con tôi... bị người ta chê cười được. Lãnh Minh Nguyệt, cô cũng không muốn cùng người khác thờ chung một chồng đâu phải không?”
Lãnh Táp ngẩng đầu nhìn người thanh niên hơi nóng nảy trước mặt. Cậu tư Phó lại nói: “Hôn ước do bà nội tôi sắp đặt, tôi chưa từng có ý muốn cưới cô. Cụ Lãnh, cho dù Lãnh Minh Nguyệt có vào làm dâu nhà tôi thì cô ta cũng sẽ không có con đâu.” Ngụ ý, nếu Lãnh Táp có về làm dâu nhà họ Phó thì saunày cũng chỉ có thể sống cô độc cả đời.
“Cha ơi, nếu không thì...” Bà hai Lãnh đỏ mắt lên tiếng, sao bà ấy có thể nhẫn tâm nhìn con gái nhà mình vừa đi làm dâu đã phải chịu khổ như thế chứ? Nhưng ông cụ nói cũng không sai, người đời ngu muội, ai bằng lòng cưới một cô gái bị từ hôn đây? Không cần biết ai là người sai, trong mắt người đời, cô gái bị từ hôn chính là một cô gái không tốt.
“Câm miệng!” Ông cụ Lãnh lạnh lùng quát lên: “Nhà họ Lãnh này không có con gái bị từ hôn, sao con không nghĩ cho các cháu gái của con hả?”
Ông cả Lãnh ngồi bên cạnh cũng tỏ vẻ ủ rũ: “Em dâu Hai à, cha nói đúng đấy. Hai năm nữa, con bé Tư cũng sẽ thành hôn, mà con bé Năm cũng đến lúc phải đính hôn rồi, còn hai đứa cháu gái nhỏ, qua vài năm nữa cũng nên tìm nhà thông gia đấy.”
Cậu tư Phó hiển nhiên không ngờ người của nhà họ Lãnh lại cố chấp tới mức này, lập tức cả giận: “Vì cháu gái cái quái gì chứ? Rõ ràng là tiếc mối với nhà họ Phó thôi! Vì để bám vào nhà họ Phó mà chẳng thèm để ý cả mặt mũi!”
“Cậu!” Ông cụ Lãnh tức giận đến xanh mặt, run rẩy chỉ vào cậu tư Phó, không ngừng ho khan.
“Thằng kia, câm miệng ngay!” Đốc quân Phó tức giận quát.
Cậu tư Phó không cam lòng nhịn xuống, lạnh lùng liếc Lãnh Táp vẫn đang ngồi yên lặng bên cạnh, trong mắt anh ta tràn ngập vẻ ghét bỏ và khinh bỉ. Hiển nhiên anh ta cho rằng cô cũng vì vinh hoa phú quý ở nhà họ Phó nên mới kiên trì không chịu từ hôn.
“Cha, con chắc chắn sẽ không cưới Lãnh Minh Nguyệt đâu! Nếu không cha cứ đánh chết con luôn đi!” Cậu tư Phó cười khinh bỉ nói, ánh mắt nhìn về phía Đốc quân Phó tràn ngập sự bướng bỉnh.
“Mày tưởng tao không dám đập chết mày đúng không?” Đốc quân Phó vỗ bàn mắng. Nếu không phải con trai cả gặp chuyện không may thì ông ấy thật sự có thể đánh chết thằng con mất dạy này.
“Lão gia!” Bà Phó đỏ mắt: “Phượng Thành đã xảy ra chuyện rồi, nếu Ngọc Thành lại gặp chuyện gì thì làm sao em sống nổi!”
Đốc quân Phó tức đến mức thở hổn hà hổn hển. Ông ấy là người thô kệch, vốn dĩ đã chẳng kiên nhẫn đi xử lí mấy việc linh tinh này, ấy thế mà thằng con trời đánh còn làm ra cái chuyện khiến ông không thể không ra mặt.
Hai bên căng thẳng không ai chịu nhường ai, trong sảnh lớn chìm vào yên tĩnh dị thường.
Lãnh Táp hơi ngước mắt lặng lẽ đánh giá Phó Ngọc Thành đứng giữa nhà với dáng vẻ sẵn sàng chống lại cả thế giới. Đây rõ ràng là cậu ấm sống trong nhung lụa, còn chưa bị xã hội cho ăn đòn mà.
Nhưng giờ con ngựa hay ngàn dặm, kì lân của nhà họ Phó, người từng được coi là có thể đưa nhà họ Phó lên đỉnh cao huy hoàng là Phó Phượng Thành đã trở thành người tàn tật, chẳng phải tên này sẽ một bước lên trời hay sao?
Không biết qua bao lâu, Đốc quân Phó chợt như nghĩ tới điều gì, nhìn Lãnh Táp ngồi ở đối diện, chần chừ một chút mới nói: “Cụ Lãnh này, với cái thằng trời đánh không nên nết này, cho dù Minh Nguyệt gả sang cũng sẽ chịu ấm ức. Tôi có một ý kiến như này, không biết cụ cảm thấy được không?”
“Mời Đốc quân nói.”
Đốc quân Phó trầm giọng nói: “Để Minh Nguyệt gả cho Phượng Thành đi.”
“Cái gì?”
“Không được!”
Cả hai vợ chồng ông bà hai Lãnh cùng kêu lên.
Nửa năm trước, Phó Phượng Thành phụng mệnh hộ tống một đám vật tư quan trọng từ phương Bắc về thành Ung, trên đường gặp phải cướp. Phó Phượng Thành không chỉ bị thương ở chân, trở thành người tàn phế mà quan trọng nhất là... có lời đồn rằng anh còn bị thương ở cả nơi quan trọng kia, cả đời sẽ không thể có con nối dõi được nữa.
Ông cụ Lãnh cũng sầm mặt nói: “Đốc quân cứ đùa.”
Đốc quân Phó lắc đầu, đáp: “Cụ cứ yên tâm, nhà họ Phó chúng tôi chắc chắn sẽ không để Minh Nguyệt phải chịu ấm ức gì. Chờ chuyện này qua đi, sau một, hai năm, nếu Minh Nguyệt vẫn bằng lòng sống cùng Phượng Thành thì tốt, còn nếu không muốn, nhà họ Phó cũng sẽ không làm khó dễ chút nào. Tôi có thể đưa Minh Nguyệt tới Kinh thành, thậm chí ra nước ngoài, nửa đời sau của Minh Nguyệt cũng sẽ được nhà họ Phó chu cấp thỏa đáng. Coi như... coi như có thêm một cô con gái!”
Ông cụ Lãnh hơi híp mắt: “Nếu đã như vậy, cậu Tư...”
Không đợi ông cụ nói xong, cậu tư Phó đã cướp lời: “Không bao giờ, tôi sẽ không cưới cô ta!”
Ngay lập tức, mọi người đều hiểu, xem ra chuyện giữa cậu tư Phó và cô cả Trịnh không phải ngoài ý muốn mà rõ ràng cả hai đã âm thầm dan díu với nhau rồi.
“Minh Nguyệt, cháu nói xem thế nào?” Đốc quân Phó nhìn về phía Lãnh Táp, hỏi.
Lãnh Minh Nguyệt ngước mắt lên, đang định lên tiếng thì ông cụ Lãnh lại giơ tay ngăn lại: “Đốc quân, chuyện này nhà họ Lãnh cần thời gian suy xét đã.”
“Cần bao lâu?” Cậu tư Phó mất kiên nhẫn hỏi.
Ông cụ Lãnh hờ hững đáp: “Cậu Tư cứ yên tâm, tóm lại sẽ không đến tận khi con yêu của cậu ra đời đâu.”
Mặt cậu tư Phó lập tức đỏ bừng, hiển nhiên anh ta đã bị ông cụ Lãnh nói trúng tim đen. Quả thật anh ta đang sợ nhà họ Lãnh cố ý kéo dài thời gian, đến khi đứa trẻ được sinh ra hoặc bụng to rồi mà A Anh mới được vào cửa thì dù là đối với nhà họ Phó, nhà họ Trịnh hay đứa trẻ chưa ra đời đều không phải chuyện hay ho gì.
Đốc quân Phó thở dài, đứng dậy nói: “Vậy chúng tôi xin về trước.”
“Không tiễn.”